Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

phim lauxanh maria ozawa

Cafe sáng, và viết... Tôi bay bổng đôi chút vớ bản nhạc, Home, why not me. Tôi thường có thói quen nghe nhạc khi viết, điều này giúp hồi tưởng trau chuốt và cũng mạch lạc hơn.

Chap 5: Đỉnh Thiên Đường.


Ai đó thường nói, ánh sáng ngày mới là tia hi vọng... với tôi hôm ấy, ánh sáng xóa nhòa màn đêm cũng là lúc hi vọng sau cuối của tôi tan vỡ như những giọt sương ban mai... 

Tôi đến nhà em sau chuyến xe bus dài... Bước đi qua con đường quanh co, sắc màu ngày Tết rực đỏ khắp những nơi tôi đi qua, song không thể truyền đến trái tim tôi mổ chút hơi ấm nào. 

Bước chân của tôi trên lối nhỏ vào nhà em chưa khi nào nặng nề đến thế, phải mất bao lâu tôi mới đứng trước dàn hoa giấy tím, lời nói hôm nào của em như vẫn đâu đó bê tôi: Tui ghét nhất những người trễ hẹn.

Tôi vẫn ngồi đó trong gian phòng khác quen thuộc, nhưng lạc lõng hơn bao giờ hết. Những màu sắc tươi vui của ngày tết, điệu nhạc vui tươi, tiếng trẻ con rầm rập nô đùa không mảy may tẩy nhòa chút nào phần tâm trạng âu sầu trong tôi.
Và em ở phía đối diện, cười với đôi mắt đỏ hoe... Em như vui hơn bao giờ hết, kể điều này điều kia với tôi, xem như không có gì xảy ra, và cũng xem như tôi chưa từng là ai với em. Tôi biết mọi thứ đã sụp đổ vào buổi sáng hôm ấy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng đến lúc tôi phải chào tạm biệt... Tất cả sẽ thay đổi sau buổi sáng hôm nay.
_Chị M thức dậy lúc 3 h sáng, trời lạnh, gội đầu và chờ R...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét